Header Ads

Header ADS

Có bao giờ em đi qua con đường cũ?



Chiều nay tôi lại đi ngang qua con đường mưa, một con đường có cái tên rất lãng mạn được tôi và em đặt theo kiểu ngẫu hứng. Nơi đó, lần đầu tiên tôi và em gặp nhau. Thật sự chúng ta không hề dùng bất cứ một nét vẽ nào, thế mà khung cảnh hôm đó vẫn cứ đẹp như một bức tranh, hay đúng hơn là giống cảnh trong một bộ phim Hàn. Dưới ánh đèn vàng vọt, chúng ta nhìn rõ mồn một những hạt mưa đang lất phất rơi. Và nơi mái hiên là hai kẻ trú mưa. Rồi chúng ta quen nhau. Rồi yêu nhau tự lúc nào không biết. 
Tưởng chừng những ngày tháng hạnh phúc ấy sẽ không bao giờ trôi qua, thế nhưng cuộc sống vẫn như chiếc bánh xe đang ngày ngày xoay chuyển. Ngày chia tay, tôi trách em tại sao không chung thủy? Em trách tôi vì sao lại vô tâm? Rồi em quay lưng đi về phía ngã ba, nơi thấp thoáng bóng ai đó đang chờ, đang đợi. Con đường chỉ còn mình tôi đứng, hôm ấy trời lại mưa, nhưng đó là cơn mưa buồn, mưa lạnh. 
Đã hơn nửa năm rồi, kể từ ngày tôi mất em. Khoảng thời gian ấy đủ để tôi quên đi cái cảm giác đau đớn sau một lần bị tai nạn giao thông phải nằm một chỗ. Nhưng nỗi đau mất em thì có hề hấng gì với chừng ấy thời gian. Kể từ hôm đó, cái hôm mà em nói với tôi rằng đừng bao giờ làm phiền em nữa, tôi vẫn giữ thói quen đi dạo con đường mưa vào chiều thứ 7 (tôi quen em cũng vào chiều thứ 7). Thú thật, có đôi lần tôi mong rằng em sẽ xuất hiện ở con đường ấy lúc tôi qua. Không để làm chi cả, chỉ vì lúc đó tôi sẽ biết em vẫn còn nhớ đến ngày xưa. Nhưng con đường mưa vẫn còn đấy, thói quen của tôi vẫn còn đấy, mà em thì mãi xa với những ngày xưa. 
Chúng bạn cứ bảo tôi sao mà quá chung tình. Tôi không biết đó là lời khen hay là lời trách, nhưng thật sự rất khó quên được những kỷ niệm ấy. Chắc có lẽ không chỉ mình tôi, mà với bất cứ ai đã từng trải qua thì mối tình đầu vẫn là một bản nhạc dịu êm, ngọt ngào xen lẫn vị cay và đắng. Dư âm của bản nhạc ấy còn dài hơn bất cứ bản trường ca nào của nhân loại. Bởi vậy mà người ta vẫn bảo rằng: “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy/ Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên- Thế Lữ”. Ngàn năm thì tôi không biết, chỉ biết mãi đến giờ, tôi vẫn không sao quên được cái thuở ban đầu. 
Nhiều lúc tôi tự hỏi mình: Em đã xa rồi sao tôi còn ra con đường ấy làm chi? Rồi cũng tự mình biện hộ: Thì biết vậy, nhưng vẫn cứ đi. Đi để biết rằng mình từng có một thời thật đẹp. Đi để xem rằng có bao giờ em nhớ về ngày mới gặp? Có bao giờ em đi qua con đường cũ hay không?
Thanh Huy
Được tạo bởi Blogger.