Ông bạn già và người bạn văn chương
Tôi có ông bạn già tuổi ngoài 60. Nhờ cái duyên cả hai đều mê đọc sách nên đã quen rồi thân nhau. Ông lớn hơn ba tôi cả chục tuổi, nhưng đi đâu cũng giới thiệu tôi là bạn ổng, ông nói tôi là anh bạn trẻ còn ông là ông bạn già. Ông bán hủ tíu gõ.
Hồi còn sinh viên, lần nào đi dạy thêm về tôi cũng thấy ông ngồi bên xe hủ tíu với một cuốn sách. Khi thì sách của Tolstoi, khi thì của Coleen McColough... toàn là những cuốn sách tôi mê. Sau khi ăn hủ tíu tôi bắt chuyện với ông để nói về những cuốn sách hay ho ấy. Vậy rồi nhờ những cuốn sách mà tôi và ông thân nhau tự lúc nào. Kể từ đó mỗi tối đi dạy thêm về tôi ghé ăn hủ tíu, ông không lấy tiền nữa, chỉ bắt tôi ngồi nói chuyện sách với ông.
Tôi kể ông nghe những cuốn sách mà tôi đã được đọc, ông kể tôi nghe chuyện đời ông, đời của một người lính ở chiến trường Trường Sơn:
Hồi đó chiến tranh ác liệt lắm, ông là một người lính trẻ. Trong một trận đánh nọ chính tay ông giết chết một người lính Mỹ. "Chiến tranh mà, tôi không bắn anh thì anh sẽ bắn tôi thôi"- giọng ông khề khà. Sau khi lục lọi quân trang của người lính vừa bị ông giết chết thì ông lặng cả người đi, bởi trong hành trang mang theo của người lính ấy có quyển sách của một tác giả mà ông rất mê.
Ông nói hình ảnh đó ám ảnh ông đến tận bây giờ, giống như ông vừa mới giết chết người bạn thân của mình vậy.
Rồi ông tặc lưỡi "Chiến tranh thật đáng ghê sợ. Nếu không có nó chú và người lính kia có khi là bạn sách như chú cháu mình bây giờ"
Rit một hơi thuốc dài, đôi mắt ông nhìn xa xăm. Trong đôi mắt đấy như đang hiện lên một cuốn sách. Cuốn sách của một đời người.
Tôi kể ông nghe những cuốn sách mà tôi đã được đọc, ông kể tôi nghe chuyện đời ông, đời của một người lính ở chiến trường Trường Sơn:
Hồi đó chiến tranh ác liệt lắm, ông là một người lính trẻ. Trong một trận đánh nọ chính tay ông giết chết một người lính Mỹ. "Chiến tranh mà, tôi không bắn anh thì anh sẽ bắn tôi thôi"- giọng ông khề khà. Sau khi lục lọi quân trang của người lính vừa bị ông giết chết thì ông lặng cả người đi, bởi trong hành trang mang theo của người lính ấy có quyển sách của một tác giả mà ông rất mê.
Ông nói hình ảnh đó ám ảnh ông đến tận bây giờ, giống như ông vừa mới giết chết người bạn thân của mình vậy.
Rồi ông tặc lưỡi "Chiến tranh thật đáng ghê sợ. Nếu không có nó chú và người lính kia có khi là bạn sách như chú cháu mình bây giờ"
Rit một hơi thuốc dài, đôi mắt ông nhìn xa xăm. Trong đôi mắt đấy như đang hiện lên một cuốn sách. Cuốn sách của một đời người.
Thanh Huy
7-2017