Ngày không thể quên
Xem video tại tv.tuoitre.vn - http://tv.tuoitre.vn/thoi-su/20140416/hai-trinh-trong-gio-mua-dong-bac/9426.html
Sóng giảm một cấp. Buổi họp cuối trên Nhà giàn được triệu tập vào đầu giờ sáng. Nghiêm túc, khẩn trương và ...bịn rịn. Mình không thể quên được hình ảnh anh trưởng trạm nước mắt lưng tròng. Bình thường anh nghiêm nghị nguyên tắc là thế mà hôm nay nước mắt của anh đã bật ra khi mọi người chào tạm biệt. Biểu hiện đó khiến cho tất cả cánh đàn ông trong đoàn đều không kiềm chế được. Họ ôm nhau, và nước mắt chảy...Mình không ôm được ai hết nên mình phải quay đi chỗ khác, không dám nhìn họ... (Mà chụp hình anh trưởng trạm khó ghê cơ, canh hoài mà không có tấm nào dính anh ...mở mắt. hic).
Và rồi, tất cả lại như một cuộc hành quân mà ...buộc phải thắng, không thể có một sơ xuất nào, dù nhỏ. Mình nhìn thấy ai cũng cố gắng, nhưng ai cũng căng thẳng. Nhiều người không nói ra nhưng họ đang làm việc bằng tất cả khả năng có được cộng thêm ...chút yếu tố tâm linh, mong cho mọi việc xuôi chèo mái mái.
Bạn Bao Nguyen đang "ngâm cứu" cách kéo xuồng. Bác sĩ Rùa Biển vào nhận diện anh em giùm để mọi người biết cách gọi với!
Từng người xuống được xuồng là một tràng pháo tay lại rộ lên trên mặt biển. Từng chuyến xuồng cập tàu an toàn là một đoàn người thở phào trong giây lát.
Biển hồn nhiêu đến lạ! Mà hình như biển cố tình, hay các anh muốn tạo thêm sợi dây kết nối vô hình mà làm cho sóng dập liên hồi. Lạ là sóng vẫn cao, xuồng vẫn chòng chành nhưng nước không vào, và xuồng cũng không gặp nguy hiểm, gió lớn nhưng dây vẫn căng, người vẫn xuống được xuồng mà không bị gió bạt, có vài người được nước biển mát xa nhưng đó hầu như là do ý chí con người chứ không phải lỗi của thiên nhiên. hehe (chỉ người trong cuộc mới hiểu)
Và...có những giây phút sinh tử, cả tàu ngưng thở...nhưng rồi...như một nốt cao trên phím nhạc tạo cao trào rồi mọi thứ lại trả về với sự bình yên.
Người chỉ huy để lại nhiều ấn tượng nhất với anh em trong đoàn về sự tình cảm của anh.
Có lẽ, ai đó đã đùa mạo hiểm, nhưng mình hiểu, tâm lý của người đùa cũng là do yêu quí, cũng là do muốn mọi người sẽ nhớ lâu hơn, khó quên hơn...Có phải vì thế mà sau chuyến đi đã có rất nhiều tình cảm đã được vun bồi.
Và ngày hôm ấy, chuyến hải trình ấy, thật khó có thể quên!
Bác sĩ Rùa Biển cùng đồng đội "nghiêm cứu" cách kéo xuồng sao cho an toàn nhất cho đoàn. Với những chiến sĩ Nhà giàn này thì đây là một nhiệm vụ cực kỳ khó mà họ không được phép lùi bước. Mình đọc được những lo âu trong từng ánh mắt và mình cũng biết mọi người phải trấn an tâm lý cho đoàn nên không ai dám bộc lộ âu lo... Cảm ơn các anh, các bạn rất nhiều!
Minh Thùy